Gần đây tôi thường nghĩ, hẳn sẽ tới lúc các nhà khoa học, các chính trị gia, các nghệ sĩ, các triết gia, những người thuộc các tôn giáo và tất cả những ai làm việc trên đồng ruộng nên tụ hội lại đây, nhìn cho kỹ những thửa ruộng này rồi bàn luận trao đổi cho ra nhẽ. Tôi nghĩ đây là điều phải xảy ra nếu người ta vượt lên trên được phạm vi chuyên môn của họ.
Các nhà khoa học nghĩ rằng
họ có thể hiểu được tự nhiên. Đấy chỉ là lập trường của họ. Bởi vì niềm tin đó,
nên họ bỏ công khảo sát tự nhiên và phải đưa nó vào sử dụng mới thôi. Nhưng tôi
nghĩ việc hiểu được tự nhiên nằm ngoài tầm với của trí tuệ loài người. Tôi thường
bảo những người trẻ sống trong những túp lều trên núi, những người đến đây để
giúp một tay vừa để học hỏi về làm nông tự nhiên, rằng ai cũng có thể nhìn thấy
cây cối ở trên núi. Họ có thể nhìn thấy màu xanh của những chiếc lá; họ có thể
nhìn thấy những cây lúa. Họ nghĩ họ biết màu lá xanh là gì. Tiếp xúc với thiên
nhiên từ sáng sớm tới tối đêm, có lúc họ đi đến chỗ nghĩ rằng mình biết tự
nhiên. Nhưng khi nghĩ rằng mình bắt đầu hiểu được tự nhiên, đấy chính là lúc họ
có thể nắm chắc một điều rằng họ đang đi sai đường.
Tại sao hiểu được tự
nhiên lại là điều bất khả? Thứ được nhìn nhận là tự nhiên chỉ là ý tưởng về tự
nhiên nảy ra trong tâm trí mỗi người mà thôi. Những kẻ thấy được tự nhiên thực thụ
là những đứa trẻ. Chúng nhìn mà không nghĩ suy, thẳng tuột và trong sáng. Thậm
chí nếu chỉ gọi tên cây cối, một cây quýt thuộc họ cam quýt, một cây thông thuộc
họ thông, thì tự nhiên đã không còn được thấy trong đúng nguyên bản của nó nữa.
Một đối tượng được nhìn tách biệt khỏi tổng thể thì không còn là thứ có thực nữa.Các chuyên gia ở các lĩnh vực khác nhau tập trung lại cùng nhau quan sát một nhánh lúa. Vị chuyên gia về bệnh côn trùng chỉ thấy được thiệt hại do côn trùng gây ra, còn vị chuyên gia về dinh dưỡng cây trồng thì chỉ cân nhắc về sức sống của cây. Đây là điều không thể tránh khỏi khi mà mọi thứ cứ như bây giờ.
Lấy một ví dụ, tôi đã bảo
với một quý ông tới từ trạm nghiên cứu khi ông ta đang khảo sát mối liên hệ giữa
rầy xanh trên cây lúa và nhện trên những thửa ruộng của tôi rằng: “Giáo sư, do
bởi ông đang nghiên cứu nhện nên chỉ quan tâm vào một trong số nhiều loại thiên
địch của bọn rầy xanh. Năm nay nhện xuất hiện nhiều, nhưng năm ngoái thì là
cóc. Năm trước nữa thì ếch chiếm ưu thế. Có vô số loài mà.”
Các nghiên cứu chuyên biệt
không thể nào nắm bắt được vai trò của chỉ một loài săn mồi vào một thời điểm
nhất định trong mối tương quan phức tạp giữa các loài côn trùng. Có những mùa số
lượng rầy xanh thấp vì có nhiều nhện. Có những khi trời mưa nhiều và bọn ếch xơi
sạch nhện, hoặc những khi trời ít mưa thì cả rầy xanh lẫn ếch nhái đều chẳng thấy
đâu.
Các biện pháp kiểm soát
côn trùng mà làm ngơ mối quan hệ giữa bản thân các loài côn trùng với nhau thì
thực sự vô dụng. Việc nghiên cứu trên loài nhện và rầy xanh cũng phải xem xét đến
cả mối quan hệ giữa ếch và nhện. Đến lúc này thì sẽ cần đến một vị giáo sư
chuyên về ếch nhái, các chuyên gia về nhện và rầy xanh, một vị khác về cây lúa
và một chuyên gia khác nữa về điều phối nước, tất cả sẽ phải tham gia vào.
Chưa kể, có tới bốn, năm
loài nhện khác nhau trên ruộng. Tôi nhớ một vài năm trước đây, có ai đó lao tới
nhà tôi vào một buổi sớm để hỏi xem tôi có phủ lưới tơ hay cái gì đó lên ruộng không.
Tôi cũng không hình dung được ông ấy đang nói đến thứ gì, nên vội vã ra ruộng
xem sao.
Bấy giờ, chúng tôi vừa mới
thu hoạch lúa xong, và chỉ sau một đêm các gốc rạ lẫn đám cỏ thấp đã hoàn toàn
phủ đầy tơ nhện, chẳng khác gì lụa. Phấp phới và lóng lánh trong sương mù buổi
sớm, trông nó thật là một cảnh kỳ thú.
Điều kỳ diệu ở đây là ở
chỗ khi chuyện này xảy ra, mà phải rất lâu mới xảy ra một lần, nó chỉ kéo dài
trong một hai ngày. Nếu nhìn kỹ, ta sẽ thấy mỗi phân vuông đều có nhiều nhện. Trên
ruộng, chúng dày đặc tới mức khó mà thấy khoảng trống giữa chúng. Trong một
nghìn mét vuông đất hẳn phải có tới bao nhiêu là nghìn con, bao nhiêu là triệu
con! Hai, ba ngày sautới thăm thửa ruộng đó, ta sẽ thấy những sợi tơ nhện dài
vài thước đã đứt ra và đang bay phấp phới trong gió cùng với năm hay sáu con nhện
bám vào mỗi sợi. Hệt như khi túm bông bồ công anh hay đài chứa những hạt thông
được thổi bay trong gió. Đám nhện con bám vào đầu những sợi tơ và được hứng gió
đưa lên trời.
Cảnh tượng đó là một màn
biểu diễn tuyệt diệu của thiên nhiên. Thấy điều này ta mới hiểu rằng các nhà
thơ và nghệ sĩ cũng sẽ phải tham dự vào. Khi hoá chất được đưa vào một thửa ruộng,
tất cả điều này sẽ bị huỷ hoại chỉ trong chớp mắt. Có lúc tôi đã nghĩ chẳng có
gì sai trái với việc đưa tro bếp rải lên ruộng cả. Kết quả thì sao? Hai, ba
ngày sau cánh đồng hoàn toàn sạch bóng nhện. Tro bếp khiến các sợi tơ bị rã ra.
Đã có bao nhiêu nghìn chú nhện là nạn nhân của chỉ một nắm tro trông có vẻ vô hại
đó? Đưa vào sử dụng một loại thuốc trừ sâu không chỉ đơn thuần là chuyện tiêu
diệt bọn rầy xanh lẫn những con thiên địch của chúng. Nhiều tiến trình thiết yếu
khác của tự nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Hiện tượng kéo bầy lớn
như thế này của đám nhện, diễn ra trên những ruộng lúa mùa thu và như những nghệ
sĩ ảo thuật biến mất chỉ sau một đêm, vẫn chưa lý giải được. Chẳng ai biết chúng
từ đâu tới, làm sao chúng sống sót qua mùa đông, hay khi biến mất thì chúng đi
đâu. Và vì thế việc sử dụng hoá chất không phải chỉ là vấn đề của riêng các nhà
nghiên cứu côn trùng. Các triết gia, giới tôn giáo, nghệ sĩ lẫn các nhà thơ
cũng phải giúp ra quyết định liệu có nên cho phép dùng hoá chất trong làm nông
hay không, và đâu là hệ quả có thể xảy ra ngay cả khi sử dụng các loại phân bón
hữu cơ.
Chúng tôi sẽ thu hoạch được
khoảng 22 giạ (6 tạ) lúa gạo và 22 giạ ngũ cốc mùa đông từ mỗi nghìn mét vuông
đất này. Nếu thu hoạch đạt tới 29 giạ, như thỉnh thoảng vẫn đạt được, có thể ta
sẽ không tìm được nơi nào trên toàn quốc có sản lượng lớn hơn. Do bởi công nghệ
tiên tiến chẳng góp phần gì tới việc trồng những cây ngũ cốc này nên nó nổi bật
lên như là một sự trái ngược với những giả định của khoa học hiện đại. Bất cứ
ai đến đây, thấy những mảnh ruộng này và chấp nhận những gì mà chúng chứng thực,
sẽ cảm thấy những mối nghi ngờ sâu sắc được đặt ra trên câu hỏi liệu con người
có hiểu tự nhiên hay không, và liệu rằng tự nhiên có thể hiểu được trong phạm
vi những hiểu biết hạn chế của con người hay không.
Điều khôi hài là khoa học
chỉ có tác dụng làm rõ rằng tri thức của loài người mới nhỏ bé làm sao.
Trích "Cuộc cách mạng một cong rơm" - Masanobu Fukuoka
Nhận xét
Đăng nhận xét